Tìm kiếm
Hỗ trợ trực tuyến
Ban Truyền Thông DÒNG THỪA SAI BÁC ÁI CHÚA KITÔ
Slideshow Trang chủ
Slideshow Trang chủ
LINH ĐẠO MẸ TERESA
HOA TRÁI CỦA CẦU NGUYỆN LÀ ĐỨC TIN
Thiên Chúa ở mọi nơi và trong mọi sự, và không có Ngài chúng ta không thể tồn tại. Tôi không bao giờ nghi ngờ sự hiện diện của Thiên Chúa dù chỉ một giây lát, nhưng tôi biết có nhiều người nghi ngờ.
ĐỨC TIN
HOA TRÁI CỦA CẦU NGUYỆN LÀ ĐỨC TIN
Thiên Chúa ở mọi nơi và trong mọi sự, và không có Ngài chúng ta không thể tồn tại. Tôi không bao giờ nghi ngờ sự hiện diện của Thiên Chúa dù chỉ một giây lát, nhưng tôi biết có nhiều người nghi ngờ. Nếu bạn không tin ở Thiên Chúa bạn có thể giúp đỡ người khác bằng những công việc bác ái, và kết quả của những công việc này là những ân huệ thặng dư đến trong linh hồn bạn. Rồi bạn sé từ từ mở lòng và muốn có niềm vui của tình yêu Thiên Chúa.
Có quá nhiều tôn giáo và mỗi một tôn giáo có phương cách riêng để theo Thiên Chúa. Tôi theo Đức Ki-tô:
Đức Giê-su Ki-tô là Thiên Chúa của tôi,
Đức Giê-su Ki-tô là người phối ngẫu của tôi,
Đức Giê-su Ki-tô là Sự Sống của Tôi,
Đức Giê-su Ki-tô là Tình Yêu duy nhất của tôi,
Đức Giê-su Ki-tô là Tất Cả của tôi trong Mọi Sự,
Đức Giê-su Ki-tô là Mọi Sự của tôi.
Vì lý do này tôi không bao giờ sợ hãi. Tôi làm việc với Đức giê-su Ki-tô, tôi làm việc vì Đức Giê-su Ki-tô, tôi làm việc cho Đức Giê-su Ki-tô, bởi thế những kết quả là của Ngài, không phải là của tôi. Nếu bạn cần sự hướng dẫn, bạn chỉ phải tìm đến với Đức Giê-su Ki-tô. Bạn phải phó thác cho Ngài và hoàn toàn nương tựa vào Ngài. Làm như vậy, mọi nghi ngờ sẽ tan biến và bạn được tràn đầy sự tin tưởng. Đức Giê-su Ki-tô nói: “Nếu con không trở nên như trẻ nhỏ thì con không thể đến với Thầy.”
Chị Theresina giải thích điều này như sau :
“Chúng tôi làm việc cho Nước Trời, chúng tôi tận hiến cuộc đời cho Nước Trời, bởi thế chính Ngài là người chỉ đường và hướng dẫn chúng tôi và cấp dưỡng cho chúng tôi. Tỉ như, chúng tôi không bao giờ quên sự quan phòng của Thiên Chúa, nếu chúng tôi không cố thu góp những điều cần thiết, và chỉ quán xuyến bất cứ những gì ban cho chúng tôi. Tôi nghĩ với phương cách này mà chúng tôi tiếp tục nhận được những ân huệ của Chúa, nhất là khi chúng tôi không trở nên xa hoa và quá lo lắng cho tương lai thay vì chấp nhận hiện tại. Chúng tôi cần uyển chuyển- khi đến lúc Thiên Chúa muốn, mọi sự sẽ dễ dàng và khi không phải là lúc của Ngài thì mọi sự sẽ khó khăn. Chúng tôi phải thật sự lắng nghe lời mời gọi mà Chúa gởi cho chúng tôi, được bày tỏ trong bất cứ phương cách nào.
Và đây, Chị Kateri nói về ân tình khi tín thác cuộc đời cho Thiên Chúa:
“Trong việc tín thác vào sự quan phòng của Thiên Chúa chắc chắn có sự tự do. Chúng tôi cố sống với hiện tại và không lo lắng về ngày mai, mặc dù sự hoạch định là một phần của trách nhiệm. Có những người hoạch định cả năm trước, chúng tôi không bao giờ làm như vậy. Và đôi khi họ không làm gì cả vì không hoạch định trước, chúng tôi sẽ hành động mà không suy nghĩ nhiều. Phương cách của chúng tôi tối thiểu là thử xem sao- và thường là nó có hiệu quả.”
Hãy để Chúa Giê-su dùng bạn mà không cần phải hỏi ý kiến của bạn. Chúng tôi để Ngài lấy những gì Ngài muốn nơi chúng tôi. NHư thế hãy nhận bất cứ gì Ngài cho và hãy trao ban bất cứ gì Ngài lấy với nụ cười thật tươi. Hãy nhận những quà tặng của Thiên Chúa và chân thành biết ơn, Nếu Ngài ban cho họ một tài sản lớn, hãy tận dụng tài sản đó, cố chia sẻ cho người khác, với những người không có gì cả. Hãy luôn luôn chia sẻ cho người khác bởi vì ngay cả một chút giúp đỡ đó cũng có thể giúp họ khỏi chán nản. Và đừng lấy nhiều hơn những gì cần, chỉ có thế. Hãy chấp nhận bất cứ gì xảy đến.
Những nữ tu ở Nữu Ước được nha sĩ Mark giúp đỡ rất nhiều. Có lần ông kể cho chúng tôi nghe câu chuyện sau, nói lên quan điểm của tôi về sự chấp nhận.
“Tôi tin rằng mọi việc thì tuyệt hảo trong phương cách của nó: vấn đề là do cách chúng ta nhìn. Tôi nhớ một lần tôi đang nói chuyện với một nữ tu, vợ tôi đang mang thai và có thể bị xảy thai. Lập tức tôi nghĩ ngay đến việc cầu nguyện để con tôi được bình an. Nhưng rồi tôi thấy sai lầm khi cầu xin như vậy. Cầu nguyện là để xin sức mạnh chấp nhận những gì Thiên Chúa hoạch định cho chúng ta.”
Trong Dòng Thừa Sai Bác Ái, chúng tôi có mặt để giúp đỡ những người nghèo nhất trong những người nghèo dưới bất cứ hình thức nào, là một hình thức đau khổ ẩn giấu của Đức Ki-tô. Chúng tôi không nhận một đồng xu cho việc chúng tôi làm, chúng tôi làm vì Đức Giê-su. Ngài lo lắng cho chúng tôi. Nếu nGìa muốn công việc được hoàn tất, Ngài cho chúng tôi phương tiện. Nếu Ngài không cho chúng tôi phương tiện, thì Ngài không muốn công việc được hoàn tất.
Điều đó cũng áp dụng cho tất cả mọi người, dù thuộc nữ tu Thừa Sai Bác Ái hay không. Cha Bert White nhận xét:
“Tôi nghĩ khi bạn nhắm đến tiền bạc và tài sản, bạn đi theo con đường vật chất của sự To Lớn, của sự Kếch Sù, và Thêm Nữa. Nó trở nên thời khóa biểu của bạn, và đức tin sẽ bay khỏi khung cửa. Phải có đức tin và tín thác vào Thiên Chúa- hãy tin tưởng rằng mọi sự đều có mục đích của nó.
Không có hai thế giới- vật chất và tinh thần- nhưng chỉ có một: Nước Thiên Chúa dưới Đất cũng như trên Trời. Nhiều người chúng ta cầu nguyện: ‘Lạy Cha chúng con ở trên trời’ họ nghĩ rằng Thiên Chúa chỉ ở trên đó, tạo dựng nên lưỡng tính của hai thế giới. Nhiều người Tây phương thích tách biệt vật chất và tinh thần một cách thoải mái và tiện lợi. Tất cả sự thật là một, mọi thực thể là một. Một khi chúng ta rước lấy xác thể của Thiên Chúa xuống thế làm người mà, đối với Ki-tô hữu, được thể hiện qua con người của Đức Giê-su Ki-tô, thì chúng ta bắt đầu quí trọng mọi sự.”
THIÊN CHÚA THỬ THÁCH CHÚNG TA
Tất cả chúng ta đều có thể trở nên xấu hoặc tốt. Chúng ta không sinh ra là xấu: mọi người đều có sự tốt lành bên trong. Một số giấu đi, một số quên đi, nhưng cái tốt vẫn còn đó. Thiên Chúa tạo nên chúng ta để yêu và được yêu, bởi thé chọn đường này hay đường khác là Thiên Chúa thử thách chúng ta. Bất cứ sự xao lãng nào không muốn sống bác ái đều dẫn đến việc chấp nhận sự xấu, và khi điều đó xảy ra chúng ta không biết nó có thể lan tràn đến đâu. Đó là điều đáng buồn. Nếu một người chọn sự xấu, thì giữa họ và Thiên Chúa đã có một chướng ngại, và người này không thể thấy Thiên Chúa cách tỏ tường. Đó là lý do chúng ta phải tránh bất cứ sự cám dỗ nào vì nó sẽ tiêu diệt chúng ta. Chúng ta có sức mạnh để vượt qua cám dỗ do sự cầu nguyện, bởi vì nếu chúng ta gần Thiên Chúa, chúng ta sẽ lan tràn niềm vui và tình yêu tới những người xung quanh.
Nếu sự xấu làm chủ ai đó, thì đến lượt họ lan truyền sự xấu cho người xung quanh. Nếu chúng ta tiếp xúc với những người như thế chúng ta phải cố giúp đỡ họ và cho họ thấy Thiên Chúa lo lắng đến họ. Hãy cầu xin cho họ biết cầu nguyện trở lại và như thế họ có thể nhìn thấy Thiên Chúa trong chính con người họ và trong tha nhân. Chính điều này sẽ giúp đớ những người xấu bởi vì mọi người- bất cứ ai- được tạo nên bởi cùng một bàn tay yêu thương. Tình yêu của Chúa Ki-tô luôn luôn mạnh hơn sự dữ trên thế gian, bởi thế chúng ta cần yêu và được yêu: đơn giản chỉ có thế. Nó không phải là điều vất vả mới đạt được.
MỌI SỰ SỐNG ĐỀU ĐÁNG QUÍ ĐỐI VỚI THIÊN CHÚA.
Thai nhi ở trong số những người nghèo nhất trong những người nghèo. Chúng rất gần với Thiên Chúa. Tôi luôn yêu cầu những bác sĩ trong các bệnh viện ở Ấn Độ đừng bao giờ giết thai nhi. Nếu không ai muốn nuôi chúng, tôi sẽ nhận chúng.
Tôi nhìn thấy Thiên Chúa trong mắt của những đứa trẻ- bất cứ đứa trẻ bị bỏ rơi nào đều được chúng tôi chào đón. Rồi chúng tôi tìm cho các em một căn nhà qua việc nhận con nuôi.
Bạn thấy, lúc nào người ta cũng lo lắng cho những trẻ em vô tội bị giết trong chiến tranh, và họ cố ngăn cản điều này. Nhưng làm sao để ngưng việc đó được nếu người Mẹ giết chính con mình? Mỗi một sự sống đều đáng quí đối với Thiên Chúa, dù bất cứ tình cảnh nào. Trong Sách Isaia, chương 43, câu 4, Thiên Chúa nói: “Con đáng quí đối với Ta và Ta yêu con.”
Chúng tôi dạy cách điều hòa sinh sản cho những người nghèo trong những trung tâm của chúng tôi trên thế giới. Những người phụ nữ được phát cho những hột gỗ để họ có thể đếm ngày của chu kỳ kinh nguyệt. Vợ chồng phải yêu thương và tôn trọng nhau thì mới tập luyện được sự tự kiềm chế trong thời kỳ có thể thụ thai.
Như Chị Dolores nói, những điều này để Thiên Chúa quyết định:
“Một khi chúng ta tin rằng mỗi một người thì độc đáo và quý trọng trước mặt Thiên Chúa, thì chính Ngài là người bên cạnh chúng ta trong đời sống và trong khi chúng ta thi hành công việc gì. Ngài là ông chủ và Ngài cho chúng ta biết điều phải làm. Điều đó thật đơn giản nhưng đôi khi chúng ta để Ngài sang một bên và nghĩ rằng chúng ta là người có quyền.”
GIÁO HỘI LÀ GIA ĐÌNH CHÚNG TA
Thiên Chúa không tách biệt khỏi Giáo Hội vì Ngài ở khắp mọi nơi và trong bất cứ gì và tất cả chúng ta là con cái Ngài- Ấn Độ giáo , Hồi giáo hay Ki-tô giáo. Khi chúng ta tụ tập trong danh Ngài, điều này đem đến cho chúng ta sức mạnh. Giáo hội cho chúng ta các linh mục, Thánh lễ và các Bí Tích, là những gì chúng ta cần mỗi ngày để làm việc. Chúng ta cần Thánh Thể (Chúa Giê-su trong Bánh Thánh và sự Thông Công Thánh Thiện) vì nếu chúng ta không được nhận lãnh Chúa Giê-su thì chúng ta không thể dâng hiến cho Ngài.
Giáo hội là gia đình chúng ta và như bất cứ gia đình nào, chúng ta cần có thể sống với nhau. Các Giám mục lúc nào cũng mời gọi Dòng Thừa Sai Bác Ái mở những trung tâm mới và thường giúp đỡ chúng tôi tìm những căn nhà. Tôi không thấy trở ngại gì khi là một người Công giáo và thuộc về Giáo hội Công giáo: chỉ cần chúng ta yêu thương và hiểu biết lẫn nhau. Tôi thường được hỏi ý kiến về vai trò của Giáo hội ngày nay, về chỗ đứng của phụ nữ trong lòng Giáo hội, và về tương lai, và tôi trả lời: tôi không có thì giờ để lo lắng về những vấn đề này- có quá nhiều việc phải làm trong một ngày của tôi. Chúng tôi phục vụ Đức Ki-tô. Trong nhà của chúng tôi Ngài đứng đầu gia đình và Ngài quyết định mọi việc. Đối với Đức Ki-tô, Giáo hội lúc nào cũng giống nhau, hôm qua, hôm nay, và ngày mai. Đối với Thiên Chúa, mọi sự đều đơn giản- tình yêu của Thiên Chúa thì lớn hơn mọi tranh chấp, là những gì sẽ qua đi.
ĐỨC TIN LÀ QUÀ TẶNG CỦA THIÊN CHÚA
Ước muốn của Thiên Chúa là chúng ta lớn lên trong đức tin, như Chị Theresina giải thích:
“Đức tin là phương tiện để lớn lên và trưởng thành. Có những người được giáo dục rất nhiều, nhưng đức tin của họ vẫn ở mức độ ấu trĩ, và họ không tìm thấy ý nghĩa trong cuộc đời. Có lẽ họ chưa bao giờ đọc Kinh Thánh, chưa bao giờ biết tới Thiên Chúa, chưa bao giờ thật sự biết đến con người tuyệt diệu của Ngài- bởi thế họ nhìn Ngài với chút nghi ngờ. Đối với họ, Ngài là một quan tòa hay một người cha rất nghiêm khắc không muốn họ có niềm vui.”
Và đây, Chị Kateri bàn rộng về bản chất của chính đức tin:
“Người Công giáo hiểu biết về ‘đức tin’ như một nhân đức siêu nhiên được thổi vào trong linh hồn. Nó như có sức mạnh, có khả năng. Thí dụ, nếu chúng ta không có chân thì chúng ta không thể bước đi. Nếu chúng ta không có mắt thì chúng ta không thể thấy. Không có đức tin chúng ta không thể tin những gì bí ẩn và ngoài khả năng hiểu biết của chúng ta. Bạn không thể hiểu các bí ẩn của đức tin- nhưng chúng có ý nghĩa.
Đức tin là quà tặng của Thiên Chúa và tăng trưởng qua sự cầu nguyện, cũng như hy vọng và tình yêu- vì đó là ba đức tính chính yếu cho đời sống nội tâm.”
Sống đời Ki-tô hữu giúp đức tin tăng trưởng. Có nhiều vị thánh ra đi trước chúng ta hướng dẫn chúng ta, nhưng tôi thích những vị đơn giản, như thánh Teerresa Lisieux- Bông Hoa Nhỏ của Chúa Giê-su. Tôi chọn ngài làm tên của tôi vì ngài thi hành những điều tầm thường với tình yêu phi thường.
Thật tốt khi tìm hiểu về những việc của các thánh và những người thánh thiện khác (một trong những quyển sách tôi thích nhất là Seeds of the Desert của Charle DE Foucauld) nhưng chúng tôi thấy Thiên Chúa dạy chúng ta tất cả những gì cần biết qua hành động và công việc của chúng ta, như Chị Dolores giải thích:
“Chúng tôi cố gắng và dành thì giờ để đọc sách thiêng liêng: tôi rất thíh đọc sách về công việc của các thánh, chúng rất giúp ích, và bất cứ những sách gì về Mẹ Maria- ngài là người Mẹ tuyệt hảo nhất. Nhưng chungstooi không có nhiều thì giờ rảnh rỗi. Thực sự tôi không cần đọc nhiều sách, bởi vì tôi luôn luôn được học hỏi qua người khác. Một bệnh nhân bị bệnh AIDS mà tôi cùng làm việc ở Nữu Ước và Hoa Thịnh Đốn là những vị thánh thời đại, những vị thánh mới của Giáo hội. Khi họ lớn lên trong Chúa Giê-su, những ngày giờ, giây phút sau cùng của họ thật thật tuyệt diệu đến nỗi đối với tôi, câu chuyện đời họ là câu chuyện của một vị thánh.”
Đồng thời cũng thật quan trọng để có thêm sự hiểu biết chính mình như một phần của việc tăng tiến tinh thần- khi biết chính bạn và tin chính bạn có nghĩa bạn có thể biết và tin Thiên Chúa. Thánh Au-gut-tinh nói: “Hãy lấp đầy chính bạn trước và chỉ như thế bạn mới có thể trao ban cho người khác.” Sự hiểu biết chính bạn tạo nên sự khiêm tốn, và sự hiểu biết về Thiên Chúa tạo nên tình yêu, như Chị Kateri diễn tả:
“Khi một người lớn lên trong sự cầu nguyện họ cũng lớn lên trong sự hiểu biết chính mình, và nếu không thấy mình tội lỗi thì chắc chắn cũng thấy rằng mình rất dễ phạm tội. Và càng ngày càng dễ chấp nhận sự yếu đuối của người khác hơn, bởi vì sâu trong tâm khảm, mỗi người đều dễ phạm tội- tất cả chúng ta là con người, chúng ta đều có những yếu đuối của con người.”
TÔI TRÊN ĐƯỜNG ĐẾN THIÊN ĐÀNG
Tất cả mọi việc đều do Thiêu Chúa quyết định. Ngài quyết định khi chúng ta sống và khi chúng ta chết.
Chúng ta phải đặt niềm tin vào Ngài và thi hành những công việc mà Ngài đã mời gọi chúng ta cho đến hơi thở cuối cùng, như chị Dolores giải thích :
“Mỗi ngày là sự chuẩn bị cho cái chết. Khi nhận thức điều này, nó sẽ giúp chúng ta cách nào đó, bởi vì những gì người phải trải qua hôm nay thì tôi cũng sẽ phải trải qua ngày mai. Chúng ta phải học cách sống những ngày của chúng ta trong sự hợp nhất với Thiên Chúa. Sự chết chỉ là trở về với Thiên Chúa, nơi ngài ở, và nơi chúng ta thuộc về.”
Mọi người đều có khả năng lên Thiên Đàng. Thiên Đàng là nhà của chúng ta. Dân chúng hỏi tôi về cái chết và tôi có trông đợi cái chết không, và tôi trả lời : “Dĩ nhiên”, vì tôi đang về nhà. Chết không phải là chấm dứt, nó chỉ là sự bắt đầu. Chết là sự tiếp nối đời sống. Đây là ý nghĩa của sự sống vĩnh cửu; Đó là nơi linh hồn chúng ta đến với Thiên Chúa trong sự hiện diện của Thiên Chúa, để nói với Thiên Chúa, để tiếp tục yêu thương Ngài với tình yêu lớn hơn, bởi vì trên Thiên Đàng chúng ta có thể yêu Ngài với trọn vẹn tâm hồn và linh hồn chúng ta. Chúng ta chỉ có thể phó thác thân xác chúng ta khi chết – tâm hồn và linh hồn chúng ta sống đời đời.
Khi chết, chúng ta sẽ ở với Thiên Chúa và ở với những người đã ra đi trước chúng ta : gia đình và bạn hữu chúng ta đang ở đó chờ dón chúng ta. Thiên Đàng phải là một nơi tuyệt diệu.
Mọi tôn giáo đều có một vĩnh cửu, một đời sống khác. Những người sợ chết là những người tin rằng chết là chấm dứt. Tôi chưa từng biết có ai chết trong sợ hãi khi người ấy được chứng kiến tình yêu của Thiên Chúa. Con người phải làm hào với Thiên Chúa. Có nhiều người chết bất thình lình, bởi thế nó cũng có thể xảy đến cho chúng ta bất cứ lúc nào. Dĩ vãng thì đã qua và tương lai thì chưa tới; chúng ta phải sống mỗi ngyaf như đó là ngày cuối cùng của chúng ta để khi Thiên Chúa gọi thì chúng ta đã sẵn sàng, và đã chuẩn bị để chết với tâm hồn trong sạch.
Tin liên quan
-
» HOA TRÁI CỦA PHỤC VỤ LÀ BÌNH AN (13/11)
-
» HOA TRÁI CỦA THINH LẶNG LÀ CẦU NGUYỆN (13/11)
-
» Mẹ Têrêsa, người Công Giáo hình tượng nhất thế kỷ 20 (31/08)
-
» Sự Hiện Diện Của Mẹ Teresa Tại Việt Nam (13/01)
-
» The Spirituality of the Missionaries of Charity (13/01)
-
» MINISTERING TO THE POOREST OF THE POOR IN SAIGON VIETNAM ACCORDING TO THE SPIRITUALITY (13/01)
-
» Thời Thơ Ấu Của Mẹ Têrêsa (13/01)
-
» LINH ĐẠO DÒNG THỪA SAI BÁC ÁI CHÚA KITÔ (13/01)
-
» HOA TRÁI CỦA ĐỨC TIN LÀ TÌNH YÊU (13/01)
-
» HOA TRÁI CỦA TÌNH YÊU LÀ PHỤC VỤ (13/01)