Tìm kiếm

Hỗ trợ trực tuyến

Slideshow Trang chủ

Slideshow Trang chủ

Thống kê

Chương VI

 

CHƯƠNG VI

 

 

MẸ ĐƯỢC CHÚC PHÚC GIỮA CÁC NGƯỜI PHỤ NỮ

 

            Trong chương đầu tiên của tin Mừng Thánh Luca, chúng ta đã đọc thấy một câu chuyện thật đẹp về một thiên thần và một người thiếu nữ. Thiên thần Gabrien, theo thánh ý của Thiên Chúa, đã đến với một trinh nữ tên là Maria. “Đến bên thiếu nữ, ngài nói: ‘Mừng vui lên, hỡi đấng đầy ân  sủng! Thiên Chúa ở cùng bà.’

            “Khi thấy Maria bối rối, Gabrien liền nói: ‘Maria, xin đừng sợ, vì bà được nghĩa cùng Thiên Chúa. Này đây, bà sẽ thụ thai và sinh một Con Trai, và bà sẽ đặt tên cho con trẻ là Giêsu.’

            “Nhưng Maria nói với thiên thần: ‘Việc đó xảy đến thế nào, vì tôi không biết đến người nam?’ Và thiên thần đáp lại: ‘Chúa Thánh Thần sẽ đến với bà, và uy quyền của Đấng Tối Cao sẽ bao phủ bà. Vì thế Đấng bà sinh ra sẽ được gọi là Đấng Thánh, là Con Thiên Chúa.’

            “Và Maria liền thưa: ‘Này tôi là tôi tá Chúa, xin cứ làm cho tôi như lời sứ thần truyền.’ Ngay lập tức, Maria liền đi thăm người chị họ Êlizabeth, người đang mang thai Gioan Tẩy Giả. “Khi bà Êlizabeth nghe Đức Maria chào, thì hài nhi liền nhảy mừng trong lòng bà, và bà Êlizabeth được đầy Chúa Thánh Thần, liền kêu lớn tiếng rằng: ‘Em được chúc phúc giữa các người phụ nữ, và đứa con em đang cưu mang cũng thật là có phúc … Phúc cho em là kẻ đã tin rằng lời Chúa phán cùng em sẽ được thực hiện.’”

            Câu chuyện Kinh Thánh này là nền tảng của lời kinh đã có từ ngàn năm: kinh Kính Mừng. Đó là lời cầu nguyện chính yếu của chuỗi Mân Côi mà Mẹ Têrêsa và các chị em đồng hành với Mẹ thường đọc khi họ bộ hành trên những con đường gồ ghề nghèo khổ. Mẹ Têrêsa có lòng yêu mến Đức Trinh Nữ Maria rất sâu sắc, và Mẹ thường nói nhiều về lời đáp trả đầy vâng phục của Đức Mẹ với sứ thần Gabrien.

            Kính mừng Maria đầy ơn phúc ! Đức Chúa Trời ở cùng Mẹ;

            Mẹ có phúc lạ hơn mọi người nữ,

            và Giêsu con lòng Mẹ gồm phúc lạ.

            Thánh Maria Đức Mẹ Chúa Trời,

            cầu cho chúng con là kẻ có tội, khi nay và trong giờ lâm tử. Amen.

 

Kính mừng Maria đầy ơn phúc ! Đức Chúa Trời ở cùng Mẹ …

 

            Cách đây đã nhiều năm, một thiên thần đã đến mang tin vui cho Maria. Hoàng tử  Bình An đã nóng lòng ngự đến trên trái đất, và một thiên thần đã được sai đi loan tin mừng rằng Đấng Tạo Hóa muốn trở nên một em nhỏ. Hoàng tử Bình An đã bị lôi cuốn trước một thiếu nữ, một thiếu nữ vô danh tiểu tốt trước mắt mọi người. Thậm chí thiên thần cũng không hiểu tại sao mình lại được sai đến với một thụ tạo như vậy. Nhưng thiếu nữ ấy lại xinh đẹp đến nỗi Vua muôn vua đã muốn trở nên xác thịt trong lòng cô. Cô đầy ơn sủng, đầy trinh khiết, và đầy tràn Thiên Chúa. Cô thiếu nữ nhìn thiên thần – chắc có lẽ cô phải ngạc nhiên lắm vì chưa bao giờ cô nhìn thấy thiên thần – cô nhìn ngài và hỏi: “Sao cơ?  Ngài vừa nói gì? Tôi không hiểu điều ngài vừa nói, điều đó không có ý nghĩa gì với tôi cả.” Và thiên thần đã trả lời đơn giản rằng, bởi quyền phép Chúa Thánh Thần, Đức Kitô sẽ ngự xuống trong lòng cô. Và Maria đã đáp lời: “Này tôi là tôi tá Chúa.”

*          Không có ai đã học được sự khiêm nhường như Mẹ Maria đã học. Mẹ, tôi tớ của Thiên Chúa, đã để mình hoàn toàn trống rỗng, và Thiên Chúa đã làm cho Mẹ đầy tràn ơn sủng. “Đầy tràn ơn sủng” nghĩa là đầy tràn Thiên Chúa. Một người nữ tì thì luôn ở trong sự sẵn sàng cho người khác, để người đó xử dụng theo ý muốn mình với niềm tin tưởng và vui sướng, để thuộc về người đó mà không giữ lại chút gì cho mình. Đây là một lý do chính cho tinh thần của Hội dòng chúng ta. Phó thác hoàn toàn: luôn trong trạng thái sẵn sàng cho Thiên Chúa, để được sử dụng theo như ý thích của Ngài, trở nên nữ tì của Ngài, thuộc về Ngài.

*          Mẹ sẽ dạy chúng ta sự khiêm nhường của Mẹ: cho dẫu đầy ân sủng- nhưng Mẹ chỉ coi mình là tì nữ của Thiên Chúa; cho dẫu là Mẹ Thiên Chúa- nhưng Mẹ đã sống và phục vụ như một người tôi tớ trong gia đình bà Êlizabeth; cho dù được chịu thai cách mầu nhiệm- nhưng Mẹ đã chứng kiến Chúa Giêsu con Mẹ bị nhục mạ, bị khinh bỉ, vác thập giá nặng, và dưới chân thập giá Mẹ cũng đứng đó như một người trong chúng ta, như thể Mẹ là một tội nhân cần đến ơn cứu độ.

            Giống như Mẹ, nếu chúng ta càng nhận nhiều ơn sủng của Thiên Chúa, chúng ta càng phải trở nên dịu dàng, tế nhị hơn khi đụng chạm đến những người đau khổ, người bị bệnh phong, những người hấp hối, cô đơn và bị bỏ rơi.

            Giống như Mẹ, chúng ta hãy luôn sẵn sàng đón nhận những thánh giá trong cuộc sống hằng ngày dưới bất cứ hình thức nào. Ôi sự khiêm nhượng của Trái Tim Vẹn Sạch Đức Mẹ Maria, xin hãy ngự trị tâm hồn con. Xin hãy dạy con như ngày xưa Mẹ đã dạy dỗ Chúa Giêsu sống hiền lành và khiêm nhượng trong lòng, và như vậy chúng con sẽ làm vinh danh Cha trên trời.

*          Chúng ta đã đọc thấy trong Phúc Âm rằng Thiên Chúa đã yêu thương thế gian đến nỗi đã ban Con Một của Người. Người đã ban cho Con của Người một người phụ nữ trẻ trung, đơn sơ và bình dị. Mẹ là một thụ tạo thánh thiện và tinh tuyền nhất. Và khi đón nhận Chúa Giêsu- dù Mẹ đã biết Ngài là ai- Mẹ chỉ nói: “Này tôi đây là người nữ tì của Chúa. Xin hãy làm cho tôi như lời sứ thần truyền.” Lời đó là lời gì? Thưa, “Làm mẹ Chúa Giêsu” Và đó là lý do tại sao tôi luôn nói rằng, trên thế giới này không một linh mục nào thánh thiện hơn Mẹ Maria- Mẹ là đấng trinh khiết nhất. Tuy nhiên Mẹ vẫn sống như một người nô tỳ của Thiên Chúa. Chúa Giêsu đã không phong thánh cho Mẹ.

*          Các con hãy xem Đức Mẹ đã vâng lời sứ thần như thế nào: “Xin hãy làm cho tôi như lời ngài truyền” Lời của ai? Lời của thiên thần- vì ngài thay mặt Thiên Chúa. Ngài đã được Thiên Chúa sai đến với Mẹ. Còn Mẹ, nữ vương cả thiên đàng, đã vâng lời một thiên thần. Các con hãy xem Mẹ đã vâng lời Thánh Giuse như thế nào, với tình yêu mến và tùng phục ra làm sao, không một chút biện bạch hay giải thích. Đối với Mẹ, Thánh Giuse là ‘người’ phải lãnh những trách nhiệm như thế.

*          Mùa Vọng giống như mùa xuân của thiên nhiên, nó làm cho mọi vật đều được đổi mới, trở nên thật mát mẻ và khỏe mạnh. Mùa vọng đối với chúng ta cũng có nghĩa như vậy- mùa vọng làm chúng ta dịu lại và khỏe mạnh, để có thể đón nhận Đức Kitô dưới bất cứ hình thức nào. Vào ngày lễ Giáng Sinh, Ngài đến với chúng ta như một bé thơ, thật bé nhỏ, không có ai giúp đỡ, hoàn toàn cậy dựa vào người mẹ và tất cả những gì mà tình yêu của một người mẹ có thể làm được. Chính sự khiêm hạ của Mẹ đã giúp cho Mẹ làm những công việc của một người tôi tá đối với Đức Kitô- Thiên Chúa bởi Thiên Chúa, Thiên Chúa thật bởi Thiên Chúa thật. Chúng ta hãy chiêm ngắm và hãy chạm đến sự cao cả trong sự khiêm nhường thẳm sâu của các Ngài. Chúng ta không thể nào khiêm nhường hơn Chúa Giêsu và Mẹ Maria. Nếu chúng ta thực sự muốn Thiên Chúa tràn ngập tâm hồn chúng ta, chúng ta phải dốc hết con người của mình ra, trở nên hoàn toàn trống rỗng qua sự tự hạ trong tất cả những gì là ích kỷ trong con người chúng ta.

*          Chúng ta hãy xin Đức Mẹ làm cho tâm hồn chúng ta nên “hiền lành và khiêm nhường” như tâm hồn của Con Mẹ. Chính từ nơi Mẹ và trong Mẹ mà trái tim của Chúa Giêsu đã được hình thành. Tất cả chúng ta hãy cố gắng hết mình để thực hành sự khiêm nhường và hiền lành. Chúng ta học khiêm nhường qua việc đón nhận những sự bạc đãi và nhục mạ một cách vui vẻ. Và đừng để một cơ hội nào qua đi vô ích. Người ta thường rất dễ tự hào, nóng nảy, buồn rầu và ích kỷ, thật quá dễ dàng. Nhưng chúng ta đã được tạo dựng cho những điều lớn lao hơn; tại sao chúng ta lại đầu hàng trước những điều làm xấu đi vẻ đẹp của tâm hồn chúng ta ? Chúng ta đã học được biết bao điều nơi Đức Mẹ ! Mẹ thật quá đỗi khiêm nhường bởi vì Mẹ là tất cả cho Thiên Chúa. Mẹ đầy ân sủng. Mẹ đã biết dùng năng lực vô biên trong tâm hồn Mẹ, đó là ân sủng của Thiên Chúa.

*          Chúng ta hãy để Mẹ Maria trở nên nguyên nhân niềm vui của chúng ta. Và mỗi chúng ta hãy trở nên một Chúa Giêsu với Mẹ. Không có ai đã học được sự khiêm nhường như Mẹ. Mẹ đã trở nên như một nô tì. Một người nô lệ có nghĩa là được người khác sử dụng với niềm vui.

            Chính niềm vui là sức mạnh của Đức Mẹ. Chỉ có niềm vui mới cho Mẹ sức mạnh để ra đi không mệt mỏi, băng qua vùng đồi núi Giuđêa để làm công việc giúp việc của người ăn kẻ ở. Chúng ta cũng vậy, chúng ta cũng phải ra đi không ngừng và phải vượt qua những vùng đồi núi nghi nan và thử thách.

*          Khi các con nhìn vào bên trong những vật dụng bằng điện, các con thường thấy những sợi dây điện nhỏ hoặc to, có dây cũ có dây mới … những vật dụng này sẽ không sáng cho tới khi có một dòng điện chạy qua.

            Dây điện đó chính là các con và Mẹ. Dòng điện là Thiên Chúa. Chúng ta có sức mạnh để cho dòng điện chạy qua chúng ta, sử dụng chúng ta, và làm sản sinh ánh sáng cho thế giới này- là Chúa Giêsu. Hoặc chúng ta cũng có thể từ chối không để cho dòng điện sử dụng chúng ta và để cho bóng tối lan tràn thế giới này.

            Đức Mẹ là dây điện tuyệt vời nhất. Mẹ đã để cho Thiên Chúa chiếm ngự tâm hồn Mẹ. Nhờ sự phó thác hoàn toàn- “Xin hãy làm cho tôi như lời thiên thần truyền”- mà Mẹ đã trở nên “đầy ơn sủng”. Chính giây phút Mẹ được tràn đầy dòng điện là ân sủng của Thiên Chúa, Mẹ đã vội vã ra đi đến nhà của chị họ Êlizabeth để kết nối dây điện Gioan với dòng điện Chúa Giêsu. Thế là mẹ ngài đã kêu lên: “khi vừa nghe tiếng em chào, đứa con trong lòng chị đã nhảy lên vui sướng.”

            Chúng ta hãy xin Đức Mẹ đi vào trong cuộc sống chúng ta và làm cho dòng điện là Chúa Giêsu dùng chúng ta đi đến khắp nơi trên thế giới – nhất là trong các cộng đoàn của chúng ta để chúng ta tiếp tục nối kết những dây điện là tâm hồn mọi người trên thế giới này với dòng điện là Chúa Giêsu.

 

…. Mẹ được chúc phúc hơn mọi người nữ …

 

*          Thinh lặng trong tâm trí và trong trái tim: Đức Mẹ đã “giữ những điều ấy trong lòng”. Thinh lặng đã mang Mẹ đến gần Thiên Chúa hơn, vì thế Mẹ đã không bao giờ hối hận về một điều gì. Các con hãy xem Mẹ đã làm gì khi Thánh Giuse bối rối. Chỉ cần một lời Mẹ đã có thể giải thích điều đang xảy ra trong Mẹ; nhưng Mẹ đã không nói một lời nào, và Thiên Chúa đã thực hiện phép lạ để thanh minh cho Mẹ. Ước mong sao chúng ta cũng được xác tín về sự cần thiết của thinh lặng! Mẹ nghĩ rằng con đường để kết hợp mật thiết với Chúa sẽ trở nên dễ dàng và chắc chắn.

*          Đức Mẹ- người phụ nữ xinh đẹp nhất giữa muôn người phụ nữ- người phụ nữ khiêm nhường nhất, trinh khiết và thánh thiện nhất- trong giây phút được ngập tràn ân sủng, đã chạy đi trong vội vã.

            Mẹ nghĩ rằng đây là lý do tại sao Thiên Chúa đã chọn một người phụ nữ để bày tỏ tình yêu và lòng thương xót của Người cho thế giới. Chính người phụ nữ đó đã minh chứng lòng ân cần tử tế của mình khi ngay lập tức chia sẻ điều mà mình vừa nhận lãnh. Nói cách khác, Mẹ đã vội vã chia sẻ Mình Thánh Chúa.

            Thánh Têrêsa Hài Đồng lần kia đã nói: “Con muốn mình ở trái tim của Giáo Hội để dâng trọn tình yêu.” Các con và Mẹ, chúng ta đã được tạo dựng cho cùng một cùng đích: để yêu và cho tình yêu ấy, như Đức Maria đã làm ở khắp nơi và trong mọi lúc.

            Chúng ta cũng phải đi tìm kiếm con cái của chúng ta. Chúng ta phải lo vì không biết con cái chúng ta hiện giờ đang ở đâu. Vì căn nhà của chúng ta sẽ không phải là căn nhà nếu không có con cái. Chúng ta cũng khám phá một Đức Maria thực sự, đầy lòng âu yếm và tế nhị, tại tiệc cưới Cana. Mẹ đã thực sự xúc động khi thấy đôi tân hôn sắp chịu bẽ mặt xấu hổ vì thiếu rượu. Đó là lý do tại sao Mẹ đã nói với Chúa Giêsu: “Họ hết rượu rồi.”

            Mẹ nghĩ rằng đây là sự nhạy cảm tuyệt vời của trái tim người phụ nữ: đó là ý thức được sự thiếu thốn, đau khổ của người khác và giúp họ ra khỏi sự đau khổ thiếu thốn đó, như chính Đức Maria đã làm. Các con và Mẹ, chúng ta đã có được sự nhạy cảm tế nhị giống thế chưa? Chúng ta có cái nhìn của Đức Mẹ để khám phá ra những nhu cầu của người khác không?

            Có thể là trong chính gia đình chúng ta: chúng ta có nhận ra nhu cầu của cha mẹ chúng ta, của chồng, của vợ, và của con cái chúng ta không? Con cái chúng ta có về nhà với chúng ta không, như Chúa Giêsu đã về nhà với Đức Maria, Mẹ Ngài không? Chúng ta có tạo cho con cái chúng ta một gia đình êm ấm không?

            Chúng ta biết điều đã xảy ra cho Đức Mẹ, người mẹ đầy tình thương mến và dịu dàng, Mẹ không bao giờ xấu hổ khi tuyên xưng Chúa Giêsu, Con Mẹ. Thực tế là cuối cùng mọi người đều bỏ rơi Ngài. Nhưng Mẹ Maria đã ở lại bên cạnh Ngài.

Mẹ Maria đã không xấu hổ khi Chúa Giêsu chịu oằn lưng, bị người khác nhổ nước miếng trên mặt, bị người đời đối xử như một người phong hủi, bị khinh miệt, coi thường, và bị mọi người ghét bỏ. Bởi vì Ngài là Giêsu, Con của Mẹ. Chính ở nơi đây đã phác họa lên lòng âu yếm dịu dàng nhất của trái tim Mẹ Maria như trái tim một người mẹ.

Chúng ta có biết cách ở bên những người thân của chúng ta trong những đau  khổ, những thất bại nhục nhã của họ không ? Khi chồng của chúng ta bị mất việc, chúng ta có dịu dàng và ân cần với anh ta không? Chúng ta có hiểu được nỗi khổ sở của họ không?

Khi con cái chúng ta bị đẩy ra ngoài đường và bị những kẻ xấu rủ rê, xúi giục, chúng ta có cảm thấy tình thương thắm thiết thúc giục chúng ta đi theo chúng để lôi kéo chúng về với chúng ta không, để đón đợi chúng về nhà không, và yêu thương chúng hết lòng chúng ta không?

Tôi có giống Mẹ Maria đối với các chị em trong cộng đoàn của tôi không? Tôi có nhận ra những đau khổ và nỗi buồn của họ không?

Nếu tôi là một linh mục, tôi có trái tim như trái tim Mẹ Maria không? Tôi có kinh nghiệm về sự êm đềm ngọt ngào khi được tha thứ không? Tôi có thể trao tặng sự tha thứ của Chúa cho người tội lỗi đang khiêm nhường đứng trước mặt tôi không?

*          Người ta rất thích nhìn các nữ tu đi đường với Đức Maria. Với chuỗi Mân Côi trên tay, họ luôn luôn sẵn sàng loan báo Tin Mừng khắp nơi.

*          Qua tất cả những công việc mà chúng ta làm cho Chúa Giêsu, với Chúa Giêsu, và vì Chúa Giêsu, chúng ta sẽ xin Ngài làm cho tình yêu của chúng ta đối với Mẹ Ngài thêm đậm đà hơn nữa, làm sao cho tình yêu ấy trở nên mỗi ngày một riêng tư và khắng khít hơn, để chúng ta có thể yêu Mẹ như Ngài đã yêu Mẹ Ngài, để chúng ta nên như niềm vui cho Mẹ như Ngài đã là niềm vui của Mẹ; để gần gũi với Mẹ như Ngài đã gần gũi ; và để chia sẻ với Mẹ mọi sự, ngay cả thánh giá, như Ngài đã làm khi Mẹ đứng gần Ngài trên đồi Can-vê.

*          Trong mùa ân phúc này, một cách đặch biệt, chúng ta hãy xin Đức Mẹ dạy chúng ta sự thinh lặng của Me, cũng như sự ân cần và lòng khiêm hạ của Mẹ.

            Hỡi sự thinh lặng của Mẹ Maria xin hãy nói với con, xin hãy dạy con biết cách giữ mọi sự trong lòng như Mẹ đã làm, xin Mẹ dạy con không nói lại khi bị kết tội hoặc bị sửa sai, biết luôn cầu nguyện trong thinh lặng của tâm hồn như Mẹ đã cầu nguyện.

 

 

… và Giêsu, Con lòng Mẹ gồm phúc lạ …

 

*          Đối với những tu sĩ chúng ta, một tình yêu sâu sắc với Đức Mẹ là điều thật quan trọng, rất quan trọng. vì Mẹ là người đã dạy Chúa Giêsu bé thơ biết cách đi đứng, cầu nguyện, biết cách tắm rửa và làm những chuyện lặt vặt dễ thương khác của đời sống con người. Mẹ đã phải làm điều đó. Và tương tự như vậy, Mẹ cũng luôn sẵn sàng giúp đỡ và dạy chúng ta cách trở nên tất cả cho một mình Chúa Giêsu, chỉ yêu một mình Chúa Giêsu, làm sao để đụng chạm và nhìn thấy Ngài, và phục vụ Ngài trong những con người khổ đau, bất hạnh.

*          Ơn gọi của chúng ta là thuộc về Chúa Giêsu. Con đường đơn giản và dễ dàng nhất để được thuộc về Ngài đó là: chính Chúa Thánh Thần sẽ làm cho chúng ta thực thi được sự từ bỏ chính mình, phó thác hoàn toàn cho Thiên Chúa, không chút suy nghĩ hay tính toán hơn thiệt. Chúng ta gọi đó là ‘sự phó thác mù tối’. Giống như Mẹ Maria: khi Mẹ biết Thiên Chúa đang gọi Mẹ, Mẹ đã thưa “Xin vâng”. Và Mẹ không bao giờ lấy lại tiếng “Xin vâng” đó. Đó là tiếng thưa “Xin vâng” liên lỉ và mù tối trong suốt cuộc đời Mẹ. Đối với chúng ta cũng vậy. Cả cuộc đời của chúng ta phải là một lời “Xin vâng”. Xin vâng trước thánh ý Thiên Chúa, đó là sự thánh thiện. Chúng ta hãy để cho Chúa lấy đi những gì Ngài muốn nơi chúng ta, và chúng ta hãy đón nhận tất cả mọi sự Ngài gửi đến với niềm vui. Đó là tiếng Xin Vâng trong hành động.

*          Bởi vì Thiên Chúa yêu thương thế gian, Ngài sai Con Một của Ngài. Giờ đây, Ngài sai các con hãy trở nên lời của Ngài, và lời đó phải đi vào máu thịt trong tâm hồn mọi người. Đó là lý do tại sao các con cần đến Đức Mẹ; Khi Lời của Thiên Chúa ngự đến với Mẹ, trở nên máu thịt trong lòng Mẹ, thì Mẹ đã trao ban Lời ấy cho người khác. Với các con cũng vậy. Lời của Thiên Chúa đã đến với các con và đã trở thành máu thịt trong các con, và vì thế các con phải trao ban tình yêu ấy.

*          Mẹ Maria trong mầu nhiệm Truyền Tin và Thăm Viếng chính là một mẫu gương hết sức sống động cho cách sống của mỗi người chúng ta, vì trước hết, Mẹ đã đón nhận Chúa Giêsu vào cuộc đời của Mẹ, sau đó Mẹ đã vội vã trao ban Chúa Giêsu cho gia đình chị họ Êlizabeth; điều mà Mẹ đã lãnh nhận thì Mẹ phải trao ban. Các con cũng phải giống như vậy, phải vội vã trao ban Lời mà các con đã nhận được trong việc nguyện gẫm. Trong phép Bí tích Thánh Thể rất thánh, Chúa Giêsu Ngôi Lời đã trở nên máu thịt, đó là một quà tặng hết sức đặc biệt, lớn lao và tế nhị cho cuộc sống của từng người chúng ta. Nhưng các con phải bảo vệ món quà này với sự cẩn thận và quí trọng vì Ngài đã trao ban chính thân mình cho các con để trở nên máu thịt cho từng người chúng con, và cho những người sẽ đến sau chúng con.

*          Mẹ tin rằng Mẹ Giáo Hội đã đưa nữ giới lên bậc danh dự cao quí khi tuyên phong Mẹ Maria là mẹ của Giáo Hội. Thiên Chúa đã yêu thương thế gian đến nỗi đã ban Con Một của mình. Đây là Thánh Thể đầu tiên: quà tặng của Con Ngài khi Ngài ban cho Đức Mẹ Con của Ngài, thiết lập trong lòng Mẹ bàn thờ đầu tiên. Từ giây phút đó, Mẹ Maria đã trở thành người duy nhất khẳng định với sự thành thật hoàn toàn rằng: “Đây là mình tôi”. Mẹ đã hiến dâng thân xác, sức lực, và cả con người của Mẹ để hình thành nên thân thể Chúa Kitô.

            Chính trong Mẹ mà Chúa Thánh Thần đã ngự lại, và cũng trong Mẹ mà Ngôi Lời đã trở nên xác thịt. Mẹ Maria đã hoàn toàn trao hiến cho Thiên Chúa bởi vì từ thủơ ấu thơ Mẹ đã dâng hiến chính mình cho Ngài, để gìn giữ sự trinh bạch của Mẹ được trinh tiết, lòng trong sạch của Mẹ được trong sáng để hiến dâng chỉ cho Thiên Chúa hằng sống duy nhất.

            Khi thiên thần báo cho Mẹ rằng Đức Kitô sẽ đến, Mẹ chỉ đặt vấn nạn rằng Mẹ không thể hiểu được vì Mẹ đã khấn giữ mình trinh bạch cho Thiên Chúa. Thiên thần đã giải thích điều đó, và Mẹ đã hiểu ngay lập tức. Đôi môi của Mẹ đã thốt lên một lời đáp trả tuyệt diệu khẳng định rằng Mẹ chỉ như một người phụ nữ: “Này tôi đây là tôi tá Chúa, xin hãy thực hiện cho tôi như lời ngài.”

*          Mẹ Maria đã không cảm thấy xấu hổ. Mẹ đã tuyên xưng Chúa Giêsu Con Mẹ. Trên đồi Can-vê, chúng ta nhìn thấy Mẹ đứng đó- mẹ của Thiên Chúa, đang đứng gần thập giá.

            Phải có một đức tin thật sâu xa và vững vàng, Mẹ mới có một tình yêu như thế đối với Con của Mẹ(!) khi nhìn thấy Ngài bị lăng nhục, không có ai yêu thương, là bia cho mọi sự thù ghét, cay đắng. Thế mà, Mẹ vẫn đứng đó.

            Như người mẹ sở hữu đứa con mình, Mẹ Maria cũng sở hữu Con của Mẹ. Mẹ biết rằng Ngài thuộc về Mẹ nhưng đồng thời cũng là người chủ thực sự của Mẹ. Mẹ không sợ đón nhận Ngài như sở hữu của Mẹ.

            Chúng ta có xem những người thân của chúng ta như những người thuộc về chúng ta khi họ bị đau khổ, bị sa thải không? Chúng ta có hiểu biết những người thân của chúng ta khi họ đau khổ không? Chúng ta có nhận ra họ đang đói khát Chúa Giêsu khi họ cảm thấy khao khát một tình yêu hiểu biết và cảm thông với họ không?

            Đây là nguồn của sự cao cả của Mẹ Maria: tình yêu hiểu biết và cảm thông của Mẹ. Các con và Mẹ, chúng ta là những người nữ, chúng ta có sở hữu điều tuyệt vời và to lớn là tình yêu đầy hiểu biết và cảm thông đó không?

            Và đây là tình yêu mà Mẹ đã quan sát với sự kinh ngạc nơi những người của chúng ta, những người phụ nữ nghèo ngày lại ngày khám phá những đau khổ mới và đã đón nhận tất cả vì tình yêu của họ dành cho con cái.  Mẹ đã nhìn thấy rất nhiều người cha và người mẹ đã chấp nhận bị tước đi rất nhiều, rất nhiều thứ - ngay cả đi ăn xin- để con cái họ có những thứ cần thiết. Mẹ đã nhìn thấy những người cha ôm ấp, ẵm bế đứa con tật nguyền trong cánh tay của mình hết sức âu yếm, bởi vì những đứa trẻ đó là con của họ. Mẹ cũng đã nhìn thấy những người mẹ dịu dàng đầy thương mến như thế nào với con cái của họ.

            Mẹ còn nhớ một người mẹ có mười hai đứa con, đứa con cuối cùng bị dị tật thật kinh khủng. Sự thật, Mẹ không thể diễn tả được sự xấu xí tội nghiệp của em. Mẹ đã tình nguyện đón đứa bé vào nhà trẻ của hội dòng Mẹ, nơi có những em cùng trong hoàn cảnh đáng thương như thế. Nhưng người phụ nhữ nọ bắt đầu la lên: “Vì Chúa, xin Mẹ đừng nói với con điều ấy. Con bé chính là ân huệ lớn lao nhất mà Thiên Chúa đã gửi đến cho con và gia đình con. Tất cả mọi người trong nhà đều yêu thương bé. Chúng con sẽ chẳng còn gì nếu Mẹ đưa con bé ra khỏi đây.”

            Tình yêu của người mẹ đó thực sự là tình yêu đầy cảm thông và thương mến. Ngày nay, chúng ta có được một tình yêu như thế không? Chúng ta có nhận ra rằng con cái chúng ta, chồng của chúng ta, vợ chúng ta, cha mẹ hay anh chị em trong gia đình chúng ta đang cần một sự cảm thông, hiểu biết, và một vòng tay ấm áp của chúng ta không?

*          Mẹ mong ước các con có được niềm vui của Đức Trinh Nữ, tự trong tâm hồn Đức Mẹ đã sống thật khiêm nhường, hiền hậu, nên Ngài đã có thể giữ lấy Chúa Giêsu trong lòng mình trong suốt chín tháng. Thật là một cuộc trò chuyện thân mật lâu biết bao!

 

 

Thánh Maria, Đức Mẹ Chúa Trời,

cầu cho chúng con là kẻ có tội, khi nay ….

 

*          Chúng ta hãy xin Đức Mẹ làm cho tâm hồn chúng ta nên “hiền lành và khiêm nhường” như tâm hồn Con yêu dấu của Mẹ. Chính từ nơi Mẹ và trong Mẹ mà trái tim của Chúa Giêsu đã được hình thành.

            Chúng ta hãy xin Đức Mẹ ở với chúng ta khi chúng ta hợp nhau cầu nguyện. Lời cầu nguyện xin Đức Mẹ, Mẹ Chúa Giêsu, bầu cử cho chúng ta sẽ như thế này:

            Lạy Mẹ Maria, xin ban cho chúng con trái tim như trái tim tinh tuyền vô tỳ vết của Mẹ. Một trái tim như trái tim của Mẹ, đầy tràn yêu thương và sự khiêm nhường; để chúng con có thể nhận lãnh Chúa Giêsu như Bánh Hằng Sống, để yêu mến Chúa như Mẹ đã mến yêu Ngài, và yêu thương giúp đỡ Ngài nơi những khuôn mặt bị ngược đãi của người đau khổ. Chúng con xin Mẹ điều đó nhờ Đức Giêsu Kitô, Chúa chúng con. Amen.

*          Kinh Magnificat là lời tán tụng tạ ơn của Đức Mẹ. Đức Mẹ có thể giúp chúng ta yếu mến Chúa Giêsu cách tốt đẹp nhất; Mẹ là người có thể cho chúng ta con đường ngắn nhất để đến với Chúa Giêsu. Mẹ chính là người, mà qua lời can thiệp của mình, đã khiến Chúa Giêsu thực hiện phép lạ đầu tiên. Mẹ đã nói với Chúa Giêsu: “Họ hết rượu rồi”, và với những người phục vụ: “Hãy làm bất cứ điều gì Ngài bảo”. Chúng ta là những người phục vụ. Chúng ta hãy chạy đến với Mẹ với tình yêu và niềm cậy trông tin tưởng. Chúng ta đang phục vụ Chúa Giêsu đang cải trang trong sự đau khổ của người nghèo.

*          Chúng ta hãy xin Chúa Giêsu giúp chúng ta cá nhân hóa tình yêu của chúng ta đới với Đức Mẹ- để yêu Mẹ như Ngài đã yêu; để nên nguồn vui của Mẹ như Ngài đã là niềm vui của Mẹ; để gần gũi với Mẹ hơn, như Ngài đã gần gũi với Mẹ; và để chia sẻ với Mẹ mọi sự, kể cả thánh giá.

Mỗi người chúng ta hãy mang lấy thánh giá của mình; đó là dấu chúng ta thuộc về Đức Kitô. Chúng ta cần Mẹ Maria chia sẻ thập giá với chúng ta.

Thánh thiện không phải là một thứ sa xỉ phẩm nhưng là một bổn phận. Nếu chúng ta hoàn toàn thuộc về Đức Maria thì sự thánh thiện trở nên dễ dàng thực hiện.

Chúng ta phải biết ơn Chúa vì những cuộc hành trình nặng nhọc vất vả chúng ta đã thực hiện khi đi bộ trên các đường phố, hoặc trên xe lửa, trong máy bay, hay bằng xe đạp để tìm kiếm và cứu giúp các tâm hồn; và vì niềm vui mà chúng ta đã cố gắng tỏa lan khắp mọi nơi. Chúng ta hãy trao hiến hoàn toàn tự do cho Đức Trinh Nữ để Ngài sử dụng chúng ta.

Chúng ta hãy xin Đức Mẹ luôn đồng hành với chúng ta, ở bên chúng ta. Chúng ta hãy cầu xin Đức Mẹ, đấng vừa là Mẹ Chúa Giêsu, tinh tuyền và xinh đẹp, vừa tràn đầy ân sủng! Nếu Mẹ Maria ở với chúng ta, chúng ta có thể giữ Chúa Giêsu trong lòng, và như thế, chúng ta có thể yêu mến và phục vụ Ngài trong những người khốn khó nhất.

 

… và trong giờ lâm tử. Amen.

 

            *          Cái chết là khoảnh khắc kiên quyết nhất của đời người. Nó giống như giờ đăng quang của mỗi người chúng ta: chết trong bình an với Thiên Chúa.

*          Đức Trinh Nữ luôn bảo vệ chúng ta. Mẹ là nguyên nhân niềm vui của chúng ta, và mỗi người chúng ta phải trở nên nguồn vui của Mẹ. Tập hợp bên Mẹ, sống theo gương Mẹ, cầu khấn xin Mẹ thương trợ giúp, sống hiệp nhất với Mẹ, chúng ta có thể vượt qua những khó khăn nguy hiểm nhất không chút sợ hãi bởi vì Chúa Giêsu ở bên chúng ta và Ngài không bao giờ bỏ rơi chúng ta: Chúa Giêsu là tình yêu của chúng ta, Ngài là sức mạnh và là nguồn ủi an của tất cả chúng ta.

*          Vào giờ chết của chúng ta, chúng ta sẽ không bị xét xử trên khối lượng công việc chúng ta đã làm được, nhưng trên khối tình yêu mà chúng ta đã đặt vào khi làm những việc đó. Tình yêu ấy được nhận chìm trong sự hy sinh quên mình, và phải được cảm thấy cho đến khi đau xót.

*          Cái chết, theo sự phân tích cuối cùng, là phương tiện nhanh nhất và dễ dàng nhất để trở về với Thiên Chúa; nếu chúng ta làm cho mọi người hiểu rằng chúng ta bắt nguồn từ Thiên Chúa và chúng ta phải trở về với Ngài!

Mọi người đều biết rằng chúng ta không tự mình hiện hữu. Có ai đó đã tạo nên chúng ta. Và trở về với Ngài có nghĩa là đi về nhà của mình.

Chúng ta, các nữ tu, chúng ta đối diện và nhìn thấy cái chết hầu như mỗi ngày. Thật đẹp khi thấy người ta chết xứng với nhân phẩm, rạng rỡ niềm vui sướng khi đi về nơi mà họ đã xuất phát, đi về với Đấng duy nhất là Đấng yêu thương họ.

Những người sở hữu nhiều của cải, tiền bạc và giàu có thì luôn luôn bị ám ảnh về chúng. Họ nghĩ rằng điều quan trọng nhất là làm sao để có nhiều của cải. Đó là lý do tại sao họ rất khó từ giã mọi thứ. Với người nghèo thì dễ hơn, họ thật tự do, và sự tự do này đã giúp họ lên đường trở về cùng Chúa một cách dễ dàng và hạnh phúc.