Tìm kiếm
Hỗ trợ trực tuyến
Ban Truyền Thông DÒNG THỪA SAI BÁC ÁI CHÚA KITÔ
Slideshow Trang chủ
Slideshow Trang chủ
Chương V
CHƯƠNG V
HÃY CHIẾU SÁNG TRONG CON
Mẹ Têrêsa rất thích lời kinh này của John Henry Newman, một nhà thần học người Anh thế kỷ XIX và cũng là một hồng y. Vào cuối Thánh Lễ mỗi ngày, các Thừa Sai Bác Ái thường đọc lời kinh này với nhau.
Lạy Chúa Giêsu thương mến, xin hãy ban cho con toả lan hương thơm của Chúa đến những nơi nào chúng con đi tới. Xin hãy ngập tràn tâm hồn con bằng thần khí và sức sống Chúa. Xin hãy ngự trị và sở hữu toàn thân con để cuộc sống của con chỉ có thể toả chiếu sức sống Chúa.
Xin hãy chiếu sáng trong con, và ở trong con, để bất cứ những ai chúng con đi tới tiếp xúc họ đều cảm nhận sự hiện diện của Chúa trong tâm hồn con. Xin Chúa cho họ nhìn thấy và nhận ra không phải là con nữa nhưng chỉ một mình Chúa thôi, lạy Chúa ! Xin ở lại trong con, để con bắt đầu chiếu toả như Chúa chiếu soi cho bao người khác. Chúa Giêsu ơi, ánh sáng ấy phải bắt nguồn từ chính Chúa; và không một ánh sáng nào là của con; ánh sáng là chính Chúa đang chiếu soi cho người khác qua con. Xin hãy cho con biết ca ngợi Chúa theo phương cách Chúa yêu thích nhất, bằng sáng chiếu trên những người sống chung quanh con.
Xin Chúa cho con biết rao giảng không phải bằng giảng thuyết, nhưng bằng chứng nhân, bằng hấp lực, bằng ảnh hưởng từ ái, bằng trái tim tràn đầy tình yêu thương của Chúa trong tâm hồn con. Amen.
Lời kinh được sáng tác dựa trên những lời của Chúa Giêsu trong bài giảng trên núi: “Các con là ánh sáng thế gian. Một thành phố xây trên núi thì không tài nào che giấu được. Người ta cũng không thắp đèn rồi để dưới gầm giường. Nhưng họ sẽ để đèn trên giá để nó soi sáng cho mọi người trong nhà. Cũng vậy, ánh sáng của chúng con cũng phải được chiếu toả cho người khác, để mọi người nhìn thấy những điều tốt đẹp của các con mà cất lời ngợi khen Cha trên trời.”(Mt 14-16).
Mẹ Têrêsa đã hiến dâng đời mình để cho Chúa Giêsu chiếu sáng qua Mẹ. Mẹ không nói về Chúa nhiều lắm. Thực ra Mẹ không cần làm điều đó: nhưng mọi người đã nhìn thấy Chúa Giêsu qua Mẹ, bởi vì Mẹ đang làm công việc của Ngài trong tinh thần của Ngài.
Lạy chúa Giêsu thương mến, xin hãy giúp con toả lan hương thơm của Chúa đến những nơi nào chúng con đi tới. Xin hãy ngập tràn tâm hồn con bằng thần khí và sức sống Chúa. Xin hãy ngự trị và sở hữu toàn thân con để cuộc sống của con chỉ có thể toả chiếu sức sống Chúa ...
Chúa Giêsu đã gọi chọn chúng ta cho riêng Ngài; chúng ta thuộc về Ngài. Chúng ta phải xác tín về điều này đến nỗi chúng ta không cho phép bất cứ điều gì, dù nhỏ mọn, làm chúng ta xa rời tình yêu này.
Trong khi chúng ta đang chuẩn bị để đón mừng Lễ Chúa Thánh Thần, Mẹ cầu nguyện cho các con để Chúa Thánh Thần đổ tràn đầy ơn thanh tẩy các con để các con có thể nhìn thấy khuôn mặt của Thiên Chúa nơi mỗi người và nơi những người nghèo mà các con đang phục vụ. Mẹ xin Chúa Thánh Thần giải thoát các con khỏi những điều gian dối -cả thể xác, linh hồn, tâm trí, ý muốn và trái tim- để mỗi người trong các con trở nên những Nhà Tạm sống động của Thiên Chúa Tối Cao, và trở thành người mang tình yêu và lòng thương xót của Chúa đến cho tất cả mọi người.
Kinh Thánh đã nói với chúng ta: “Ta đã gọi con bằng chính tên con. Con thuộc về Ta. Con thật quí giá trước mặt Ta. Ta thương mến con.” Thiên Chúa đã tuyên bố rằng chúng ta thật quí giá trước mặt Ngài. Ngài yêu thương chúng ta, và Ngài muốn chúng ta đáp trả tình yêu của Ngài. Về một phương diện nào đó, điều này thích hợp hơn đối với chúng ta, những người đã cam kết hiến thân thuộc trọn về Thiên Chúa. Ơn gọi của các con, cũng như ơn gọi của Mẹ, có thể tóm gọn trong điều này: thuộc về Đức Giêsu, yêu mến Ngài với một niềm xác tín rằng không ai và không có gì có thể chia cắt chúng ta khỏi tình yêu của Đức Kitô. Chúng ta muốn yêu Ngài với một tình yêu không chia sẻ qua sự khiết tịnh. Chúng ta ước ao sống đời nghèo khó vì Ngài. Chúng ta muốn hoàn toàn tự do phó thác cuộc đời và tương lai cho Ngài. Chúng ta muốn trao hiến thân mình một cách thật quảng đại qua sự vâng phục và qua việc chăm lo cho những người đau khổ.
Lý tưởng của chúng ta không ai khác ngoài Chúa Giêsu. Chúng ta phải nghĩ như Ngài nghĩ, yêu như Ngài yêu, và ước muốn như Ngài đã ước muốn; chúng ta phải để cho Ngài xử dụng chúng ta một cách trọn vẹn cho kế hoạch tình yêu của Ngài. Thật tuyệt vời biết bao khi nhìn ngắm sự khiêm hạ của Chúa Kitô -“Đấng, vốn dĩ là Thiên Chúa, mà không nghĩ phải nhất quyết duy trì địa vị ngang hàng với Thiên Chúa, nhưng đã hoàn toàn trút bỏ vinh quang, mặc lấy thân nô lệ, trở nên giống phàm nhân, sống như người trần thế”(Pl 2,6-7).
Một ngày kia, Thánh Magaret Maria đã hỏi Chúa Giêsu: “Lạy Chúa, Ngài muốn con làm gì?” Chúa Giêsu trả lời: “Hãy cho Cha một cánh tay của con”. Ngài sẽ thực hiện công trình thánh hóa thiêng liêng này, không phải các con, và Ngài chỉ đòi các con dâng cho Ngài sự ngoan ngoãn dễ bảo. Hãy để Ngài làm trống rỗng và biến đổi các con, và sau đó Ngài sẽ làm cho chén lễ mà các con dâng trong Thánh lễ mỗi ngày được đầy tràn tới miệng, để đến lượt các con, các con cũng trao ban dư đầy cho người khác. Hãy ngắm nhìn Ngài trong ngôi Nhà Tạm bé nhỏ; dán mắt vào Ngài là ánh sáng; hãy để trái tim các con lại gần hơn với trái tim Ngài; hãy xin Ngài ban cho các con được ơn nhận biết Ngài, được yêu mến Ngài, và lòng can đảm để phục vụ Ngài. Các con hãy nhiệt thành tìm kiếm Ngài.
Nếu các con trao cho người khác một Đức Kitô bị suy nhược, một Đức Kitô khập khiễng, vặn vẹo, vì bị các con làm biến dạng, thì đó là tất cả những gì họ sẽ nhận được. Nếu các con muốn họ yêu mến Ngài, thì trước hết họ phải biết Ngài là ai. Vì thế, trước hết, hãy trao ban cho các chị em của chúng con một Đức Kitô trọn vẹn, sau đó hãy trao tặng Ngài cho người nghèo trong các khu ổ chuột: một Đức Kitô đầy sự hăng hái, thương yêu, vui vẻ và phấn khởi. Tôi có đạt được mục tiêu này của tôi không? Liệu tôi có đang là một tia sáng yếu ớt, một thứ ánh ánh sáng mờ nhạt, hay một cái bóng đèn không có dây dẫn, không có dòng điện, nên cũng chẳng phát được tí ánh sáng nào không? Hãy để trái tim chúng con vào vùng ánh sáng rực rỡ. Hãy nói với Ngài: “Lạy Chúa, xin hãy ban cho con biết tỏa lan hương thơm của Chúa đến những nơi nào chúng con đi tới.”
Hãy để cho người nghèo, khi nhìn thấy các con, bị hấp dẫn và được lôi kéo đến cùng Đức Kitô. Cái nghèo đã làm cho họ ra cay đắng và cộc cằn, họ thường nói năng và hành động mà không hoàn toàn ý thức điều mình làm. Liệu họ có nhớ đến Đức Kitô khi nhìn thấy các con bởi vì các con nhắc nhở họ về Đức Kitô không? Hãy lôi kéo họ về với Chúa, nhưng không bao giờ, không bao giờ về phía các con. Nếu các con không tìm cách lôi kéo họ về với Chúa, thì các con đang tìm kiếm chính các con, và mọi người yêu mến các con vì các con, và không phải bởi vì các con đã nhắc nhở họ về Chúa Kitô.
Các con đừng tìm Chúa Giêsu ở nơi nào xa xăm -Ngài không có ở đó. Ngài đang ở thật gần chúng con, Ngài đang ở với chúng con. Chỉ cần các con giữ cho ngọn đèn của chúng con luôn cháy sáng và các con sẽ luôn được nhìn thấy Ngài. Các con hãy luôn đổ đầy bình của các con bằng những giọt dầu nhỏ bé của tình yêu, và các con sẽ thấy Thiên Chúa mà các con yêu mến thật ngọt ngào xiết bao.
Một Thừa Sai Bác Ái là người mang sứ điệp tình yêu của Chúa, là ngọn đèn sống động mang lại ánh sáng cho tất cả mọi người. Chúng ta phải đưa Đức Kitô đến những nơi mà Ngài chưa được ai biết tới.
Các chị em phải luôn được nuôi dưỡng bằng một mơ ước duy nhất là: Chúa Giêsu. Chúng ta không sợ làm những việc Ngài đã làm. Chúng ta phải can đảm đối diện với nguy hiểm và ngay cả cái chết vì tình yêu mến Ngài, và với sự trợ giúp của Ngài.
Một Thừa Sai sẽ luôn mang lợi ích của Đức Kitô trong tâm hồn mình. Và lửa yêu mến luôn ở trong mình họ. Tình yêu này sẽ cho họ sức mạnh để luôn trao ban không mệt mỏi. Chính điều này sẽ trở nên mục đích và niềm vinh quang của họ.
Hãy chiếu sáng trong chúng con, và ở trong chúng con để những ai chúng con đi tới tiếp xúc họ sẽ cảm nhận Chúa đang hiện diện trong tâm hồn chúng con. Xin Chúa hãy cho họ nhìn thấy và nhận ra không phải chúng con nữa nhưng chỉ một mình Chúa Giêsu thôi! Xin hãy ở lại trong chúng con và như vậy chúng con sẽ bắt đầu chiếu tỏa như Chúa chiếu soi cho bao người khác. Chúa Giêsu ơi, ánh sáng ấy phải bắt nguồn từ chính Chúa và không một ánh sáng nào là của chúng con; ánh sáng ấy là chính Chúa đang chiếu cho người khác qua chúng con. Lạy Chúa, xin cho chúng con biết ca ngợi Chúa theo phương cách Chúa yêu thích nhất, bằng sáng chiếu trên những người sống chung quanh chúng con.
* Chúng ta giống như những chiếc máy. Khi một bộ phận nhỏ trong bộ máy không làm việc, thì toàn bộ cỗ máy cũng không hoạt động.
* Thánh Têresa, Bông Hoa Nhỏ thành Lisieux đã nói: “Khi tôi suy nghĩ và hành động với đức bác ái, tôi cảm thấy chính là Chúa Kitô đang làm việc trong tôi. Càng gần gũi và hợp nhất với Ngài, tôi càng yêu mến tất cả những người khác ở trong dòng Carmel.” Để hiểu và thực hành điều này, chúng ta rất cần cầu nguyện là mối dây hiệp nhất chúng ta với Thiên Chúa và mọi người. Công việc bác ái của chúng ta chẳng là gì cả ngoài sự tràn trào mối tình yêu của chúng ta cho Thiên Chúa.Vì thế, ai trở nên hợp nhất với Chúa hơn cả, người đó yêu mến anh em mình nhiều nhất.
* Cuộc đời của Chúa Kitô đã không được viết ngay khi Ngài còn tại thế, cho dù Ngài đã hoàn thành công việc quan trọng nhất là: cứu chuộc thế giới và dạy cho loài người biết yêu mến Chúa Cha. Công việc của chúng ta giờ đây cũng là công việc của Chúa Kitô, và vì thế chúng ta phải là những công cụ của Ngài, thi hành phận sự nhỏ bé của chúng ta và sau đó biến đi.
* Chúng ta không nên sợ mang Chúa Giêsu cho những người khác. Chúng ta không nên sợ diễn tả tình yêu trong hành động. Chúng ta không được sợ cầu nguyện, làm việc, và biến công việc của chúng ta thành lời cầu nguyện. Đây là điều mà một người xuất sắc ở Ấn-Độ đã nói: “Khi tôi nhìn thấy các chị em đi trên những đường phố Calcutta, tôi luôn có cảm tưởng rằng Chúa Giêsu Kitô lại đến trong thế giới này, và Ngài đang đi đi lại lại, đang làm những việc tốt lành qua các chị em.” Những lời này đã được diễn tả một cách hết sức tốt đẹp, và đã được gửi đến Mẹ. Mẹ rất thích lặp lại điều đó cho mọi người, đặc biệt là cho các con, những cộng tác viên của Mẹ. Xuyên qua những việc từ thiện chân thành của các con đối với người nghèo, Đức Kitô sẽ lại đến và thi thố muôn ơn lành cho con người. Những ai thấy các con sẽ nhìn thấy Đức Kitô trong các con.
* Như Chúa Giêsu không còn sống cuộc thương khó nơi thân xác của Ngài nữa- Mẹ Giáo Hội đã ban cơ hội để cho Chúa Giêsu tiếp tục sống cuộc thương khó và cái chết của Ngài trong thân xác, tâm trí và linh hồn chúng ta. Không có sự so sánh nào có thể so sánh được với cuộc thương khó và tử nạn của Ngài. Chúng ta vẫn cần rất nhiều ân sủng để biết đón nhận bất cứ điều gì Ngài ban tặng và dâng bất cứ điều gì Ngài muốn với tình yêu và với nụ cười trên môi.
* Có thể là các con đang viết, và những tư tưởng ngập tràn trong lòng cũng được dàn trải ra theo bàn tay của các con. Trái tim của các con có thể lên tiếng qua việc viết lách. Tâm hồn các con cũng có thể nói qua đôi mắt. Các con biết rằng khi các con nhìn người khác, họ phải nhìn thấy Chúa trong đôi mắt các con. Nếu các con đãng trí và sống theo thế tục thì người ta không thể nhìn thấy Chúa nơi các con được. Sự đầy tràn của tâm hồn chúng ta thường được diễn tả qua ánh mắt, trong sự đụng chạm, và trong những điều chúng ta viết, trong điều chúng ta nói, trong cách chúng ta đi, chúng ta nhận, và trong cách thức chúng ta cần.
* Mẹ ước được sống trong thế giới này, một thế giới thật xa Thiên Chúa, đã đi quá xa ánh sáng của Chúa Giêsu, để giúp họ - những người nghèo túng và đau khổ - chia bớt trên Mẹ những sự đau đớn của họ. Vì chỉ bằng cách trở nên một với họ mà chúng ta mới có thể cứu vớt họ, đó là, bằng việc mang Chúa vào trong đời sống của họ và đem họ về với Thiên Chúa.
* Mục đích đặc biệt của Hội dòng chúng ta là lao động vì sự hoán cải và thánh hóa những người nghèo, đó là chăm sóc người đau ốm và hấp hối, thu gom các trẻ em đường phố và dạy cho chúng, thăm hỏi và chăm sóc cho những người ăn xin và con cái của họ, bằng việc mở những mái ấm cho người bị bỏ rơi. Lao động vì sự hoán cải và thánh hóa những người nghèo bao hàm những sự hà khắc và cực nhọc vất vả liên miên, không có sự thành đạt, không tính toán công trạng. Lao động và thánh hóa là công việc của Thiên Chúa, nhưng Thiên Chúa, trong lòng thương xót vô bờ bến của Ngài, đã chọn những Thừa Sai Bác Ái để giúp Ngài trong công việc của riêng Ngài. Đó là ân huệ đặc biệt dành cho các Thừa Sai Bác Ái, không vì một chút công nghiệp nào của họ, để mang ánh sáng của Đức Kitô vào những hóc tối của những khu ổ chuột. “Thầy đã có thức ăn mà anh em không biết. Hãy ngước mắt lên mà xem, đồng lúa đã chín vàng đang chờ ngày gặt hái”(Ga 4, 32-35). Đây là thức ăn của chúng ta, đó là sự hoán cải và thánh thiện của các linh hồn.
* Khi chúng ta làm công việc của ‘chúng ta’, thăm viếng các gia đình, dạy học cho các trẻ em, chăm sóc người đau yếu, giúp những người hấp hối, chúng ta làm việc đó với một mục đích duy nhất là: sự cứu độ của người nghèo. Chúng ta muốn đêm họ cho Chúa Giêsu và mang Chúa Giêsu đến cho họ.
* Sự nhiệt thành vì các linh hồn là hiệu quả và bằng chứng của tình yêu Thiên Chúa thực thụ. Nếu chúng ta yêu mến Thiên Chúa thực lòng, chúng ta phải bị hao mòn và thiêu đốt với mơ ước cứu rỗi các linh hồn, là mơ ước lớn nhất và tha thiết nhất của Chúa Giêsu.
* Chúng ta phải mang Chúa đến những nơi mà trước đây Ngài chưa đi đến. Vì thế, các chị em phải luôn bị hao mòn và thiêu đốt với một ao ước là: Chúa Giêsu. Chúng ta chỉ nói về một mình Chúa Giêsu. Chúng ta không được sợ làm những việc Ngài đã làm, can đảm ra đi với Ngài và cho Ngài, bất chấp nguy hiểm và cái chết.
Một Thừa Sai Bác Ái luôn mang sự quan tâm của Chúa Kitô trong tâm lòng và tâm trí. Trong lòng luôn có lửa của lòng mến và sự tận tụy nhiệt thành cho vinh quang nước Chúa và sự cứu rỗi các linh hồn. Tình yêu này khiến họ không ngừng trao ban và hao mòn sức lực. Điều này trở nên đối tượng thực sự trong cuộc sống và trong niềm vui của họ.
Một nữ tu Thừa Sai Bác Ái phải chết di từng ngày, nếu chị muốn mang các linh hồn về cho Chúa. Chị phải sẵn sàng trả cái giá mà Ngài đã trả vì các linh hồn, và sẵn sàng đi trên con đường Ngài đã đi.
* Đức tin thánh thiện của chúng ta không là gì cả ngoại trừ một phúc âm của tình yêu, đức tin đó mặc khải cho chúng ta về tình yêu của Thiên Chúa đối với nhân loại và kêu mời mọi người hãy đáp trả tình yêu ấy. Một nữ tu Thừa Sai Bác Ái phải là một thừa sai của tình yêu. Chúng ta phải làm tỏa lan tình yêu của Thiên Chúa trên khắp mặt đất này nếu chúng ta muốn làm cho các tâm hồn hoán cải, thêm sức mạnh để họ chống lại các cám dỗ, làm họ gia tăng lòng quảng đại và ao ước chịu đau khổ vì Chúa Kitô.
Xin hãy ban cho chúng con biết rao giảng không khải bằng giảng thuyết, nhưng bằng chứng nhân, bằng hấp lực, bằng ảnh hưởng từ ái, bằng trái tim tràn đầy tình yêu thương của Chúa trong tâm hồn chúng con. Amen.
* Có quá nhiều đau khổ ở khắp mọi nơi. Các con hãy cố gắng sống thánh thiện và sốt sắng. Thiên Chúa sẽ dùng chúng con để làm dịu bớt những đau khổ này. Tin mừng đã được rao giảng cho người nghèo để chứng minh rằng Đức Kitô là Thiên Chúa, rằng Ngài là Đấng Mêsisa mà muôn dân trông đợi. Các con hãy cầu nguyện và tán tạ hồng ân Thiên Chúa đã thương gọi chọn các con sống đời sống này và làm các công việc này.
* Chúng ta là những công cụ trong việc rao truyền Lời Chúa cho những người nghèo, những người lếch thếch, những người lo buồn và cô đơn khắp nơi. Mặc dù chúng ta không xứng đáng, nhưng Thiên Chúa đã gọi chọn chúng ta để làm cho thế giới không biết đến Thiên Chúa được biết và yêu mến Ngài. Chúng ta được đặc ân vào tận nhà những người nghèo và những người lơ là trong đức tin, để thúc giục và lôi kéo họ cùng con cái họ ra khỏi giường để cùng nhau ca ngợi chúc tụng Chúa giữa lòng Giáo Hội, tham dự vào hy tế của Giáo Hội, và ăn Tiệc Chiên Thiên Chúa. Điều mà ngày nay Công Đồng Vaticanô II đang kêu mời thì, nhờ ơn Chúa, chúng ta đã và đang thực thi ngay từ những ngày đầu hình thành nên hội dòng chúng ta.
* Lần kia, có một người đã hỏi Mẹ: “Tại sao hội dòng của Mẹ ra nước ngoài? Mẹ không đủ những người nghèo tại Ấn Độ sao?” nên Mẹ đã trả lời: “Tôi nghĩ rằng Chúa Giêsu đã nói với chúng tôi hãy ra đi rao giảng cho muôn dân.” Đó là lý do tại sao mà chúng tôi đã ra đi và rao truyền tình yêu và lòng trắc ẩn của Ngài cho khắp các dân tộc.
Q : Các thừa sai ngày trước đã từ các nước được coi là văn minh được sai đến các nước thuộc thế giới thứ ba, còn bây giờ các chị em lại từ Ấn Độ để phúc âm hóa chúng tôi sao?
MT : Đó chính là điều Đức Giêsu đã nói: “Hãy đi rao giảng Tin Mừng cho mọi dân tộc”. Tây Ban Nha là một trong các nước mà chúng tôi muốn đến. Như thánh Phanxicô Xaviê đã là một món quà cho Ấn Độ, thì bây giờ Ấn Độ đang gửi những thừa sai đã được chính Thánh nhân huấn luyện để tái truyền giáo Tin Mừng cho Tây Ban Nha. Đây là dấu hiệu của niềm vui được yêu mến Thiên Chúa: đó là chia sẻ tình yêu với người khác.
* Hoán cải có nghĩa là dẫn về cùng Thiên Chúa. Thánh hóa có nghĩa là được đầy tràn Thiên Chúa. Hoán cải và thánh hóa là công việc của Thiên Chúa. Nhưng trong lòng thương xót vô tận của Ngài Thiên Chúa đã chọn các Thừa Sai Bác Ái để giúp Ngài trong công việc của chính Ngài.
Loan truyền ánh sáng của Đức Kitô đến những góc đường tối tăm của những khu ổ chuột là một ưu đãi đặc biệt đã được ban cho chúng ta, mà không vì một công nghiệp nào từ phía bản thân chúng ta. Những Thừa Sai Bác Ái sẵn sàng dâng hiến hết mình để tìm kiếm những người hấp hối đau khổ từ những nơi hẻo lánh, nghèo nàn và tăm tối nhất.
* Khi phải nói, chúng ta không được sợ. Sẽ có người bảo cho chúng ta biết phải nói gì và nói như thế nào. Chúa Kitô phải được rao giảng làm sao để chúng ta có thể nói với những người ngoại giáo rằng họ có thể nhận biết Thiên Chúa, với những người dị giáo và ly giáo rằng họ có thể trở lại với đường ngay chính, với những công giáo ơ hờ rằng họ sẽ nhận được lòng thương xót của Chúa, và với những người tốt lành và đạo đức rằng họ có thể tận hiến hoàn toàn cho tình yêu Thiên Chúa.
* Một nữ tu phải mang trong mình một điều thật rõ ràng: phải cứu một linh hồn nào đó, phải mang một tâm hồn về với Chúa. Chị nữ tu phải hết sức tử tế và dịu dàng: trong sự đụng chạm của bàn tay, trong sự ôn tồn của giọng nói, trong nụ cười – bởi vì công việc của chị hết sức tế nhị. Nirmal Hriday (một bệnh viện do các Thừa Sai Bác Ái điều hành) là một ngôi nhà thật quí giá, và cũng là một bệnh viện thực sự. Một lời nói hay một cái nhìn thiếu tế nhị cũng đủ làm hư việc ở nơi đây. Một đức bác ái hoàn hảo như vậy không ở luôn trong chúng ta nhưng chúng ta phải có gắng đạt được điều đó – bằng sự dịu dàng trong hành động của chúng ta. Các con sẽ không học được sự ân cần khi chăm sóc những người đau yếu nếu các con không thử làm việc đó với những người khỏe mạnh, bởi vì làm hài lòng những người yếu đau thì thường vất vả và mệt mỏi hơn.
* Các nữ tu chăm sóc cho hàng ngàn, hàng ngàn người phong hủi. Các nữ tu của chúng tôi tắm rửa cho những người phong mình đầy những vết thương, vì họ là những vết thương của Chúa Giêsu. Chính ở nơi những vết thương đó mà chúng ta cảm nhận được Ngài. Một ngày kia, một nữ tu của chúng tôi rửa những vết loét hôi thối của một bệnh nhân phong một cách rất tận tình và cẩn thận. Có một giáo sĩ Hồi giáo đã có mặt ở đó và nhìn xem công việc của chị. Ông ta nói: “Trong suốt những năm qua, tôi đã tin rằng Đức Giêsu Kitô là một vị ngôn sứ. Nhưng hôm nay tôi tin rằng Ngài là Thiên Chúa, vì chỉ có Thiên Chúa mới có thể cho chị nữ tu này niềm vui như vậy khi làm công việc nặng nhọc này với lòng âu yếm như thế.”
* Một ngày kia, chúng tôi gặp và đưa một người đàn ông ở ngoài đường về nhà, ông có vẻ như là một người rất khá giả. Ông ta hoàn toàn say rượu. Ông không thể tự mình đứng lên được nữa vì đã uống quá nhiều!
Chúng tôi đưa ông về nhà. Các sisters đã chăm sóc và đối đãi với ông ta thật ân cần và tử tế. Sau hai tuần, ông ta nói với các chị em: “Các soeurs thân mến, bây giờ tâm hồn tôi đã được mở ra. Nhờ các soeurs mà tôi nhận ra Thiên Chúa vẫn thương mến tôi. Tôi cảm nhận rất rõ lòng thương yêu dịu dàng của Ngài dành cho tôi. Tôi muốn trở về với gia đình.” Và chúng tôi đã giúp cho ông về nhà.
Một tháng sau, ông ta trở lại và gửi tặng các sisters ngân phiếu đầu tiên của ông. Ông nói với các sisters: “Xin các soeurs hãy làm cho những người khác điều mà các soeurs đã làm cho tôi.” Và ông đã ra về trong phong cách của một người hoàn toàn mới.
Tình yêu đã mang ông ta trở lại với gia đình, với sự thương mến của con cái, và với tình yêu hiểu biết và cảm thông của người vợ.
Chúng ta hãy xin Đức Mẹ dạy chúng ta cách thương mến mọi người và lòng can đảm để chia sẻ tình yêu cho người khác.
* Tại Ấn Độ, có vài công chức nhà nước đã hỏi Mẹ: “Mẹ không muốn chúng tôi trở thành những người công giáo sao?” Mẹ trả lời: “Theo tính tự nhiên, Mẹ cũng muốn trao tặng các con kho tàng mà Mẹ đang có, nhưng Mẹ không thể. Mẹ chỉ có thể cầu nguyện để các con có đủ can đảm đón nhận niềm tin ấy.” Đức tin là một quà tặng của Thiên Chúa.
* Khi các nữ tu của Mẹ đang ở Ceylon, một viên chức chính phủ đã nói với Mẹ một điều rất đáng ngạc nhiên. Ông ta nói: “Mẹ biết không, thưa Mẹ Têrêsa, tôi rất thích Đức Kitô nhưng tôi lại ghét những người công giáo.” Vì vậy Mẹ hỏi ông ta làm sao lại như thế được. Ông trả lời: “Bởi vì những người công giáo không đưa đến cho chúng tôi Đức Kitô, họ không sống đúng với đời sống đích thực của người Kitô hữu.” Gandhi cũng đã nói những điều tương tự như vậy: “Nếu những người Công giáo sống đúng với đời sống của họ, thì ở nước Ấn Độ sẽ không còn một người nào theo đạo Hindu.” Và điều đó không đúng sao? Tình yêu của Đức Ki tô phải luôn thúc giục chúng ta không ngừng xả thân để làm chứng tá.
* Chính Thiên Chúa cũng không thể ép buộc bất cứ ai không muốn Ngài. Đức tin là một quà tặng. Chúng ta không được làm cho một người Hindu phải bẽ mặt khi nói rằng: “Vì một chút thức ăn là bạn sẽ bỏ tín ngưỡng của bạn”. Đạo công giáo là một thực tại sống động. Đó là một sự kiếm tìm, và chúng ta phải ao ước nó và phải tìm kiếm Thiên Chúa.
* Mới đây, một người Brazin có chức quyền đã viết cho Mẹ rằng anh ta đã mất lòng tin vào Thiên Chúa và mọi người. Anh ta đã từ bỏ địa vị sang trọng và mọi sự, và chỉ muốn tự vẫn. Một ngày kia, khi đi ngang qua một cửa tiệm, bất thần anh nhìn lên màn hình tivi đang để trên của sổ. Trên tivi đang chiếu cảnh ngôi nhà Nirmal Hriday, có các nữ tu đang tất bật chăm sóc cho những người bệnh tật và hấp hối. Anh ta đã viết cho Mẹ rằng sau khi xem thấy cảnh đó, lần đầu tiên sau bao năm hờ hững, anh ta đã quỳ gối xuống và cầu nguyện. Giờ đây anh đã quyết định quay về với Chúa và tin vào sự nồng ấm của tình người bởi vì anh ta đã nhìn thấy Thiên Chúa vẫn đang yêu thương thế giới này.